1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Không biết a tỷ là nam chính - Nhất Khỏa Lục Thụ (update: Chương 27)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Meishou

      Meishou Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      30
      Chương 26 – Hải Vương

      Khương Văn tốn tới hai ngày rốt cục làm ra hai cái túi thơm. Mặc dù nàng biết thêu những loại đồ án thượng cấp phức tạp, nhưng thắng ở suy nghĩ khác người, hầu bao của hai người thêu phiên bản chibi ngộ nghĩnh của Thu mập.

      Hai chiếc hầu bao dáng dấp giống nhau như đúc, để phân biệt, nàng còn thêu tại góc dưới bên phải danh tự của từng người.

      Đợi đến ban đêm, Khương Trầm Vũ từ bên ngoài trở về, Khương Văn đưa túi thơm cho , thử thăm dò hỏi: "Tỷ tỷ, chúng ta định đợi ở trại Thanh Phong đến lúc nào?"

      Khương Trầm Vũ cầm cái hầu bao dò xét, nghe vậy liếc mắt lườm nàng, thần sắc lười biếng : "Thế nào, ngươi muốn ở chỗ này nữa?"

      Khương Văn : "Cũng phải thế."

      Khương Trầm Vũ: "Vậy ngươi cứ an tâm mà đợi, chờ sau khi thời cơ chín muồi, ta tự đưa ngươi rời ."

      Khương Văn : "Thời cơ nào?"

      Khương Trầm Vũ chống đầu, suy nghĩ chút : "Chờ đám sai dịch kia tìm chúng ta nữa, chúng ta rời Tương Châu."

      Việc này cũng giống như kế hoạch ban đầu của các nàng, Khương Văn quay đầu, thấy lại đoạt mất ghế đu của mình, trong tay còn cầm bao điểm tâm lấy từ chỗ Lục Vô Hạ, uyển chuyển mở miệng : "Ta khôngg có ý can thiệp vào việc riêng của tỷ tỷ, nhưng Lục tiên sinh cùng Thiều Nương là lưỡng tình tương duyệt, tỷ tỷ nếu như có chuyện gì, đừng mỗi ngày đều tìm Lục tiên sinh."

      Lục Vô Hạ này rốt cuộc là có ý gì, mặt tình chàng ý thiếp với Thiều Nương, mặt lại ngày nào cũng có ý với mỹ nhân tỷ tỷ.

      Khương Trầm Vũ suy nghĩ lát, dường như cuối cùng cũng hiểu ra, biểu lộ kỳ dị : "Ngươi cho rằng. . . Ta thích Lục Vô Hạ?"

      Khương Văn : " phải sao?"

      Khương Trầm Vũ xì tiếng, ghét bỏ : "Ta làm sao có thể thích lão già họm hẹm như thế?"

      Khương Văn : ". . ."

      Lục Vô Hạ tướng mạo tuấn lãng, khí chất ôn nhuận nho nhã, ràng bộ dáng tráng niên mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, làm sao qua miệng mỹ nhân tỷ tỷ liền hóa thành cái lão già họm hẹm? Nàng thầm kêu oan hộ Lục Vô Hạ, nhưng mặt lại biểu lộ điều gì, mặt đồng ý : "Tỷ tỷ rất đúng!"

      Khương Trầm Vũ cảm thấy nàng coi như còn có mắt, thỏa mãn gật gật đầu.

      Khương Văn buồn bực : "Nếu tỷ tỷ thích Lục Vô Hạ, kia vì sao mỗi ngày vẫn tìm ?"

      Khương Trầm Vũ đẩy ghế đu, biểu lộ rất là nhàn nhã, cũng trả lời vấn đề của nàng, mà là hỏi ngược lại: "Ngươi có biết ta vì sao muốn gặp Lục Vô Hạ ?"

      "Vì cái gì?"

      "Vì những tộc nhân vô tội chết của Khương thị cùng Lục thị."

      Khương Văn trầm mặc, ánh mắt phức tạp.

      Khương Trầm Vũ nghiêng đầu nhìn nàng, "Ta biết ngươi mặc dù hơi đần, nhưng hẳn là vẫn đoán được."

      Khương Văn : ". . ." Kể chuyện cũ cứ kể chuyện cũ , cần công kích nhân sinh. Mỹ nhân tỷ tỷ sai, lúc muốn gặp Lục Vô Hạ, nàng cũng đoán được rằng Tương Châu, thôn Tiểu Hạnh đều có mục đích khác. Mà mục đích này, hẳn là có quan hệ với huyết hải thâm cừu của hai nhà Khương Lục.

      Khương Trầm Vũ lo lắng, chầm chậm : " sai, đến Tương Châu tìm Lục Vô Hạ là kế hoạch của ta, để báo thù cho Khương thị cùng Lục thị, tự tay giết chết Triệu Trinh cũng là kế hoạch của ta."

      "Thế nào, ngươi sợ hãi?"

      Khương Văn lắc đầu, thành hồi đáp: " sợ."

      Khương Trầm Vũ khẽ cười tiếng, đưa tay xoa đầu nàng, giống như là xoa đầu chó con, chỉ vào bánh ngọt bàn : "Ăn ."

      Khương Văn đưa tay cầm hai khối, bỏ vào trong miệng sau đó lại bỏ vào miệng mình khối.

      Khương Trầm Vũ cụp mắt, vuốt khối bánh ngọt kia nhìn lâu, sau đó nhét vào miệng, chậm rãi nuốt xuống.

      Thấy ăn xong, Khương Văn ho tiếng, quay lại chủ đề lúc đầu, "Cái kia, tỷ tỷ thích kiểu gì?"

      Khương Trầm Vũ nhéo nhéo cái túi thơm trong tay, nghe vậy liền liếc nàng cái, lộ ra biểu cảm ‘ngươi biết còn cố hỏi’, "Ta thích nữ nhân."

      Khương Văn : ". . . phải cái đó."

      Khương Trầm Vũ nhìn nàng, cho nàng, đây là lần hiếm có . Bất quá đời này, nữ nhân có thể làm cho cảm thấy hứng thú cũng chưa xuất . (Mei: vâng, Triệu thế coi như em tin )

      Khương Văn lôi từ trong nhà ra cái chiếu, nhiệt độ núi thay đổi nhanh chóng, thời điểm tại lúc ngủ ban đêm lạnh đến muốn đắp chăn, chiếu sớm bị dân trại cất vào trong tủ, cái này là do nàng hỏi mượn Cẩm Nương, chuyên dùng để làm tấm phản để nàng luyện tập.

      Sáng sớm nàng luyện võ công chút, lúc buổi tối, dùng tấm chiếu làm tấm phản để trong phòng rèn luyện cơ bắp cao thấp toàn thân.

      Nàng chống đôi khuỷu tay xuống đất, hai chân chống lên góc tường, chống đỡ lấy toàn bộ thân thể, sau đó cố gắng bảo trì hô hấp đều đều. (Mei: chị nhà tập plank phải)

      Khương Trầm Vũ nhìn thoáng qua, có hứng thú liền chuyển ánh mắt về phía chiếc túi thơm treo tấm màn trước mặt mình, cái túi này với cái của có hình thêu giống nhau, mặt đổi sắc hỏi: "Ngươi cũng tự làm cho mình cái túi thơm?"

      Khương Văn tiếng, hết sức chuyên chú tiếp tục chống đất.

      Khương Trầm Vũ cúi đầu nhìn túi thơm trong tay mình, nhìn chằm chằm đồ án phía , biểu lộ cổ quái : " này thêu uyên ương?"

      Khương Văn suýt nữa sặc nước miếng của mình, cánh tay trong nháy mắt có tí khí lực nào, nằm sát xuống đất ho khan : "Tỷ tỷ, mắt ngươi có phải hỏng rồi , có thể nhìn chim nhận thành uyên ương?"

      Các nàng là tỷ muội, thế nào cũng thể thêu uyên ương, hẳn là nên thêu hoa Tử Kinh, có thể đại biểu cho tình nghĩa tỷ muội như hoa.

      Khương Trầm Vũ nhíu mày: "Đây là chim?"

      Khương Văn chỉ vào Thu mập ngồi ngủ ở trong ổ, "Đúng thế, ta chính là thêu Thu Thu, có phải đặc biệt giống ?"

      Khương Trầm Vũ nhìn thoáng qua Thu mập , lại nhìn cái thứ tròn vo túi thơm, mặt thâm trầm gật đầu, "Xác thực rất giống."

      Khương Văn nhận lấy lời tán dương, khích lệ : "Tỷ tỷ cần tự ti, nếu như ngươi nghiêm túc học, cũng có thể làm ra túi thơm tinh xảo như thế!"

      Khương Trầm Vũ: ". . ."

      hoài nghi mình có phải là bị hoa mắt, Khương Oánh nàng đến cùng là ở đâu ra tự tin, vậy mà cảm thấy cái túi thơm này tinh xảo? Chính chẳng qua là bất đắc dĩ mới nhận, vậy mà khiến nàng sinh ra ảo tưởng.

      Khương Trầm Vũ đứng dậy, từ cao nhìn nàng cái, bộ pháp nhàn nhã ra ngoài, trong tay còn mang theo cái túi thơm kia.

      Khương Văn còn nằm rạp mặt đất, hỏi câu: "Tỷ tỷ, đêm nay ngươi ngủ cùng chỗ với ta sao?"

      Mấy ngày gần đây mỗi khi nàng tỉnh lại lúc sáng sớm, mỹ nhân tỷ tỷ còn ở giường, ràng là khi còn ở nhà gỗ núi, tỷ tỷ rất thích ôm nàng ngủ.

      Khương Trầm Vũ dừng bước chân, quay đầu yếu ớt : " tướng ngủ của ngươi quá kém."

      Khương Văn : "Tướng ngủ của ta như thế nào?"

      Khương Trầm Vũ biết nghĩ đến cái gì, biểu lộ biến ảo khó lường, "Ngươi chảy nước miếng, chuyện hoang đường, ban đêm còn nghiến răng."

      Khương Văn : ". . . Có sao?"

      Khương Trầm Vũ: "Ta có là có."

      Khương Văn : ". . ."

      muốn lại phải trải nghiệm kì quái nửa đêm giặt quần, Khương Trầm Vũ nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn nàng, trực tiếp trở về sát vách. (Mei: biến thái đổ tại vợ)

      Khương Văn bối rối, thực hiểu tâm tư của vị mỹ nhân tỷ tỷ này, lại tiếp tục chống đất luyện tập, đợi đến khi mệt thở hồng hộc, mới dùng nhánh cây chà răng, rồi nhờ mẫu thân của Cẩm Nương - Lâm - giúp mình đổ thùng nước nóng từ từ ngâm mình tắm rửa.

      Sáng sớm hôm sau, khi nàng còn ngủ, đột nhiên nghe thấy từ phía bên ngoài truyền đến trận ồn ào, loáng thoáng đâu đó, nàng còn nghe được danh tự của mỹ nhân tỷ tỷ, lập tức giật mình cái tỉnh táo lại, rời giường mặc quần áo, nhíu mày đẩy cửa ra ngoài.

      Dưới cây Tử Vi trước cửa còn có mấy cái nương trẻ tuổi đứng, ngươi lời ta câu, chỉ trích mỹ nhân tỷ tỷ, "Mọi thứ đều phải chú ý tới trước tới sau, Từ Diễm ca ca cùng Tiểu Đào là thanh mai trúc mã, ngươi mới đến trại mấy ngày, liền quyến rũ Từ Diễm ca ca !"

      "Nếu phải do Lục tiên sinh thu nhận tỷ muội các ngươi, các ngươi còn biết đâu, chẳng những cảm ơn, còn bên quyến rũ Từ Diễm ca ca, bên quyến rũ Lục tiên sinh, ngươi quá mức!"

      "Nếu phải nể mặt Tiểu Khương muội muội, chúng ta sớm đuổi ngươi ra khỏi trại! Lục tiên sinh cùng Thiều đôi trời sinh, ngươi cần phí công quyến rũ Lục tiên sinh."

      Các nàng lòng đầy căm phẫn chỉ trích, bởi vì kích động, gương mặt nhiễm lên vùng màu đỏ. Nghe được tiếng mở cửa, mấy người nhao nhao nhìn về phía Khương Văn , lộ ra mặt biểu cảm lúng túng.

      "Tiểu Khương nương, chúng ta có ý tứ gì khác. . ."

      Các nàng rất thích Tiểu Khương nương, nhất là nàng dạy các nàng đánh võ, dùng thảo dược làm ra dược cao dưỡng trắng da như thế nào.

      Khương Văn chuyện, ánh mắt rơi người Khương Trầm Vũ, thấy lười biếng tựa vào cửa ra vào, có chút hăng hái nghe các nàng mắng chửi, tựa hồ nhân vật chính phải .

      ". . ." Cái này… tâm tính là tốt.

      Khương Văn lúc này mới nhìn về phía mấy thiếu nữ trước mặt, biểu lộ nghiêm lại chút, trịnh trọng : "Tiểu Đào nương, tỷ tỷ của ta thích Từ Diễm ca ca của ngươi, cũng thích Lục tiên sinh, mời các ngươi đừng ăn linh tinh."

      Các thiếu nữ nhìn về phía Khương Trầm Vũ, do dự hỏi: "Lời Tiểu Khương muội muội sao?"

      Khương Trầm Vũ nhíu mày, liếc mắt nhìn Khương Văn cái, cười nhạt: "Giả."

      Khương Văn : ". . ." em, bây giờ phải là lúc ngươi lên cơn ngang ngược, vạn nhất các nàng tưởng làm sao bây giờ?

      Tiểu Đào con mắt đỏ lên, chịu đựng nước mắt : "Vậy ngươi đến cùng thích ai, là Từ Diễm ca ca còn là Lục tiên sinh?"

      "Đúng a, ngươi dù sao cũng phải chọn , nếu Lục tiên sinh cùng Từ Diễm ca ca đều thương tâm."

      Khương Văn : ". . ." Mấy tiểu nương này ít ra tam quan còn rất bình thường.

      Khương Trầm Vũ nghiêng đầu nhìn các nàng, "Tại sao phải chọn, hai bên đều muốn được sao?"

      Tiểu Đào cầm đầu các thiếu nữ: ". . . Ngươi biết xấu hổ!"

      Khương Trầm Vũ nghiêm túc đặt câu hỏi: "Vì sao lại biết xấu hổ, nếu nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, nữ nhân vì sao thể ba phu bốn hầu?"

      Các thiếu nữ kinh ngạc đến ngây người, vắt hết óc nghĩ lý do, "Đó là bởi vì. . . Bởi vì "

      "Bởi vì cái gì?"

      Các thiếu nữ ra lời.

      Khương Trầm Vũ lúc này mới giọng khinh thường : "Bởi vì các ngươi nhu nhược, dám phản kháng."

      "Là. . . Là như vậy sao?" Các nàng mơ hồ .

      Khương Văn đưa tay đỡ trán, mỹ nhân tỷ tỷ học loại tư tưởng cấp tiến đó ở đâu ra, ở đây dạy hư các tiểu nương, tốt lắm đâu. Còn có, chẳng lẽ kỳ mới là người xuyên ?

      Khương Trầm Vũ hỏi Tiểu Đào, nghi hoặc khó hiểu : "Từ Diễm ngu xuẩn như vậy, ngươi vì sao lại thích ?"

      Tiểu Đào: "Bởi vì chúng ta từ lớn lên cùng nhau."

      Khương Trầm Vũ: "Đây phải là thích."

      Tiểu Đào ngơ ngác : "Vậy cái gì mới là thích?"

      Khương Trầm Vũ trầm tư lát, "Ta cũng biết."

      "Bất quá ngươi có thể đổi qua mấy người khác thử chút, có lẽ ngày nào đó có thể biết." đề nghị.

      Các thiếu nữ bừng tỉnh đại ngộ, mặt thụ giáo, chân thành cảm tạ Khương Trầm Vũ, còn xin lỗi về tình vừa rồi, sau đó như có điều suy nghĩ mà rời .

      Mắt thấy hết thảy Khương Văn : ". . ."

      Nàng nghiêm mặt hướng Khương Trầm Vũ giơ ngón tay cái lên, chân thành khen: "Đại lão." Kỳ vị mỹ nhân tỷ tỷ này, chẳng lẽ là Hải Vương*?

      *Hải vương: nếu tôi k nhầm nhiều lốp dự phòng, giỏi thả thính. Nhưng tôi chắc lắm, nhớ là nhìn thấy ở đâu

      Khương Trầm Vũ thận trọng gật đầu, nhận lấy danh tự, quay người đẩy cửa vào nhà.

      Khương Văn theo phía sau , khiêm tốn thỉnh giáo: "Tỷ tỷ, ngươi có thể dạy chút , làm như thế nào mới có thể trở thành Hải Vương?"

      Khương Trầm Vũ: "Hải Vương?"

      Khương Văn : "Chính là người được rất nhiều nam nhân thích."

      Khương Trầm Vũ quay đầu dò xét nàng lát, lắc đầu tiếc hận : "Ngươi được, quá xấu."

      Khương Văn : ". . ."
      Phuongphuong57500 thích bài này.

    2. Meishou

      Meishou Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      30
      Chương 27 – Thục nữ trèo tường

      Sau khi vào nhà, Khương Trầm Vũ ngồi xuống giường của nàng, chống đầu, điệu chua ngoa: "Tiểu Khương muội muội? Xem ra ngươi ở nơi này rất được hoan nghênh, đến ta cũng có thể được hưởng chút hào quang của ngươi."

      Khương Văn khiêm tốn : "Chỉ là nhân duyên tốt mà thôi."

      Khương Trầm Vũ liếc nàng cái, "Ngươi đến cùng là muội muội của ai?"

      Mắt Khương Văn giật cái, hậu tri hậu giác nhận ra, mỹ nhân tỷ tỷ giống như ăn dấm, biểu cảm gương mặt lời khó : "Tỷ tỷ, ngươi lớn vậy rồi mà tính tình lại như học sinh tiểu học."

      Trực giác của Khương Trầm Vũ bảo rằng từ này có nghĩa gì hay ho, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, thâm trầm : "Khương Oánh, ngươi muốn chết sao?"

      Khương Văn chống cằm, cười tủm tỉm : " muốn."

      Ngươi có thể làm gì ta, có bản lĩnh đến cắn ta đây này! Nàng sợ, mỹ nhân tỷ tỷ này yếu như gà, có biện pháp gì mà đối phó với nàng chứ.

      Khương Trầm Vũ yên lặng nhìn nàng, đột nhiên đứng dậy tới gần, đưa tay khoác lên cổ của nàng, sau đó chậm rãi vòng ra phía sau gáy.

      Ngón tay của lạnh buốt như băng, Khương Văn rụt cổ lại, run lập cập, nhớ tới đoạn kí ức tươi đẹp lắm. Lần trước cũng là kiểu này, nhéo cái gáy của nàng làm cơ thể của nàng đột nhiên toàn thân bất lực, thể động đậy.

      Nàng lập tức lui lại bước, gương mặt đầy cảnh giác.

      Khương Trầm Vũ sững sờ, đột nhiên nở nụ cười buồn bực, sau đó bình luận: "Trí nhớ cũng tốt đấy"

      Khương Văn : "Ngươi đừng tưởng có thể lại đánh lén ta."

      Khương Trầm Vũ: "Đánh lén?"

      Khương Văn : "Ta ngã ở chỗ hai lần. . ."

      " ngã nơi hai lần?" Khương Trầm Vũ tay khoác tay lên gáy nàng, nhàng ấn xuống cái.

      ". . ." Cái này khoa học, tốc độ của làm sao lại nhanh như vậy.

      Khương Văn thân thể mềm nhũn, người thẳng tắp khuỵu xuống.

      Khương Trầm Vũ đưa tay bắt được, đặt nàng nằm xuống giường, cởi giày của nàng ra, nhấc Thu mập ngủ say khì khì từ trong ổ ra, giật mất cái lông tơ mông nó.

      Thu mập ngơ ngác nhìn , hồi lâu sau, ‘thu’ tiếng.

      Khương Trầm Vũ xì khẽ tiếng, đem nó nhét về trong ổ, nắm chặt cổ chân Khương Văn , đem lông tơ tới lòng bàn chân của nàng, nhàng cọ cọ.

      Khương Văn : "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha."

      Cổ chân của nàng nhắn tinh tế, nắm trong tay tựa hồ chỉ cần nhàng dùng sức là có thể bẻ gãy. Chân xinh xắn, thịt mềm mềm, như cái bánh tét . Khương Trầm Vũ dùng ngón tay vuốt ve qua lại ở phía , biểu cảm vi diệu. (Mei: foot fetish hả bố?)

      Lông tơ đặt ở lòng bàn chân, cho dù là động đậy cũng làm Khương Văn cảm thấy nhột, nhịn được cầu xin tha thứ: "Ha ha ha ha ha tỷ tỷ ta sai rồi ha ha ha ha ha ha."

      Khương Trầm Vũ dời tay, yên lặng nhìn nàng, mở miệng hỏi: "Sai ở đâu?"

      Rốt cục cũng ngừng được cười, Khương Văn cười đến chảy nước mắt, nàng sợ lại bị cù liền trả lời đàng hoàng: "Ta nên khiêu khích tỷ tỷ."

      Khương Trầm Vũ ném lông tơ trong tay , "Lần này ta tạm thời bỏ qua cho ngươi."

      Khương Văn ho tiếng, giật giật chân, "Tỷ tỷ, trước cứ thả chân ta ra ."

      Khương Trầm Vũ cụp mắt nhìn thoáng qua, bỗng nhiên buông chân nàng ra, biểu cảm mặt biến ảo khó lường, lạnh lùng : "Ngươi chưa rửa chân bao lâu rồi?"

      Khương Văn : "Tối hôm qua mới rửa, chẳng lẽ rất thúi sao?"

      Nàng ngồi ở giường, nắm chặt lấy chân ngửi cái, có mùi gì thối, chỉ có cỗ hương đậu tương tắm nhàn nhạt.

      Khương Trầm Vũ: "Đặc biệt thối."

      Khương Văn lại nắm chặt lấy chân của mình ngửi lát, thối nha, nàng kỳ quái ngẩng đầu lên, thấy trong phòng còn bóng dáng Khương Trầm Vũ đâu nữa, nghĩ nghĩ lầu bầu tiếng, "Xuất quỷ nhập thần."

      Trong chớp mắt, nửa tháng liền qua, thời gian Khương Văn trải qua tại trại Thanh Phong rất đắc ý, mỗi ngày vui chơi giải trí, luyện chút công phu, còn lại là thời gian ngủ, ngược lại mỹ nhân tỷ tỷ gần như thấy xuất .

      Lúc Cẩm Nương tới, nàng còn nằm ghế xích đu dưới cây Tử Vi, đậy kín mặt bằng quyển Kinh Thi do mỹ nhân tỷ tỷ lấy từ chỗ Lục Vô Hạ về, thi thoảng lại nhón viên kẹo mận bỏ vào trong miệng.

      "Tiểu Khương nương, hôm nay chúng ta muốn lên núi nhặt hạt dẻ, ngươi có muốn cùng chúng ta hay ?" Cẩm Nương hỏi.

      Nghe thấy hạt dẻ, Khương Văn tinh thần tỉnh táo, nàng kéo sách đậy mặt xuống, " tại liền sao?"

      Cẩm Nương cõng cái giỏ trúc, tay còn cầm cái nữa, "Đúng, ta cùng Tiểu Đào tỷ tỷ hẹn nhau tại chân núi phía sau trại, ngươi muốn sao? Ta cũng mang theo môt cái giỏ trúc cho ngươi đựng hạt dẻ."

      Khương Văn : "Đương nhiên muốn ." Vô luận là hạt dẻ rang đường hay là bánh hạt dẻ ngọt, gà quay hạt dẻ, cháo hạt dẻ đều siêu ngon!

      Cẩm Nương vui vẻ : "Vậy chúng ta nhanh chút, đừng để đám người Tiểu Đào tỷ tỷ chờ quá lâu."

      Khương Văn cầm lấy giỏ trúc cùng cái kẹp trong tay nàng, khoác lên lưng, hai người cùng ra phía sau núi, thấy được mấy người Tiểu Đào chờ dưới chân núi.

      Cẩm Nương nhìn thấy các nàng, xa liền phất tay, "Tiểu Đào tỷ tỷ, chúng ta tới rồi."

      Nhìn thấy các nàng, Tiểu Đào cũng lộ ra nụ cười, sau khi chờ hai người đến gần, nàng nhìn Khương Văn ngượng ngùng cười cười, "Tiểu Khương muội muội xin lỗi, ngày đó ta thực hung dữ với tỷ tỷ ngươi."

      Khương Văn khoát khoát tay, "Tỷ tỷ của ta cũng để ở trong lòng."

      thực tế, mỹ nhân tỷ tỷ về sau đó cũng có đề cập đến chuyện này, tâm tình cũng bị ảnh hưởng.

      Tiểu Đào giữ chặt tay của nàng : "Chờ ta nhặt hạt dẻ, làm bánh hạt dẻ ngọt cho ngươi ăn, đến lúc đó ngươi giúp ta mang ít về cho tỷ tỷ ngươi."

      Khương Văn : "Tỷ tỷ của ta thích ăn đồ ngọt."

      Mỹ nhân tỷ tỷ thích ăn đồ ngọt, thích ăn rau, thích ăn thịt, thích cùng nàng lười biếng nằm lăn lóc, có bệnh thích sạch , những thứ này nàng hiểu hết thảy.

      Tiểu Đào có chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh lại vui vẻ : " sao, ta đến lúc đó lại làm thứ điểm tâm khác."

      Khương Văn : "Vậy liền làm gà quay hạt dẻ , tỷ tỷ của ta thích ăn thịt." Chủ yếu là nàng muốn ăn.

      Tiểu Đào đáp ứng, " có vấn đề."

      Các thiếu nữ cõng giỏ trúc, cùng nhay lên núi, rất nhanh đến khoảng rừng cây hạt dẻ, sau đó tách nhau ra nhặt hạt dẻ.

      Những hạt dẻ này đều bọc bởi gai, rất dễ bị đâm vào tay, nhưng cũng may bọn họ hoàn toàn thành thục, bẻ phát có thể đẩy được hạt bên trong ra ngoài. Khương Văn nghiêm túc nhặt, chỉ chốc lát sau, hạt dẻ chất đầy giỏ.

      Lúc này, có năm người từ chân núi lên, trong đó nam nhân bộ dáng đường hoàng, làn da ngăm đen, hướng về Tiểu Đào, đỏ mặt : "Tiểu Đào muội muội, ta tới giúp ngươi."

      Tiểu Đào nhìn , đỏ mặt gật đầu.

      Mấy nam nhân còn lại cũng tự động đến bên người tỷ muội Tiểu Đào, cùng các nàng nhặt hạt dẻ, thấy vậy Khương Văn trợn mắt hốc mồm.

      Mỹ nhân tỷ tỷ cao tay!

      Cẩm Nương biết từ lúc nào đến bên cạnh nàng, nháy mắt chọc ghẹo, : " mấy ngày nay Tiểu Đào tỷ tỷ cũng giúp Từ Diễm ca ca giặt quần áo nấu cơm, Từ Diễm ca ca mấy ngày nay đều ăn chực các nhà khác."

      Theo lời kể của Lục Vô Hạ, phụ mẫu của Từ Diễm làm ăn trong nội thành Tương Châu, để mình lưu lại núi. Khương Văn đột nhiên thấy có chút đáng thương cho Từ Diễm, có lẽ còn chưa biết, Tiểu Đào tự dưng thay đổi thành dạng này, đều là do nữ thần của chỉ điểm.

      Mùa thu núi phong cảnh rất đẹp, các nàng ngoại trừ nhặt hạt dẻ, còn hái được chút quả dại, đợi đến khi mặt trời sắp xuống núi, đoàn người liền nối đuôi nhau xuống núi, trước khi trời tối mọi người cũng kịp ai về nhà nấy.

      Khương Văn đem hạt dẻ nhặt được đưa cho Cẩm Nương mang về, chuẩn bị ngày thứ hai đến nhà nàng làm hạt dẻ rang đường.

      núi ngây ngốc cả buổi trưa, vụn lá cây rớt tóc và cổ của nàng rất nhiều, cộng thêm đổ mồ hôi, toàn thân dinh dính rất khó chịu. Nàng nhờ Lâm giúp mình đun nước nóng, cởi bỏ y phục, ngâm mình trong thùng tắm, thoải mái mà thở ra tiếng, hai tay vẩy nước nghịch chơi trong thùng tắm, trong miệng còn ngâm nga ca hát.

      Đột nhiên, cửa sổ "Kẹt kẹt" tiếng.

      Khương Văn còn đắm chìm trong nước ca hát.

      Đột nhiên, bóng người cao gầy đến, tiếng hát của nàng dừng lại, còn chưa kịp rụt người vào trong nước, liền thấy Khương Trầm Vũ đến, dường như nghĩ tới nàng tắm, ánh mắt có chút ngơ ngác, sau đó bình tĩnh dò xét phen, mặt chút thay đổi : " ."

      Khương Văn : ". . ." Có cái em ngươi a! Lão tử dù cũng vẫn là có bánh bao hấp cỡ lớn! Còn có ngươi chỉ là cái ngực phẳng lì, ở đâu ra tự tin câu này?

      Khương Trầm Vũ: "Ngươi có phải mắng ta ở trong lòng?"

      Khương Văn : ". . . có."

      Cứ coi như chị ruột của mình chăng nữa bị nhìn thẳng như thế này, nàng cũng có chút thẹn thùng. Nàng hít sâu hơi, đưa tay che lại lồng ngực của mình, lộ ra nụ cười giả tạo, "Tỷ tỷ từ nơi nào chui ra?"

      Nếu như theo trí nhớ của mình, nàng hẳn là buộc cửa vào rồi.

      Khương Trầm Vũ chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm cái túi thơm treo bên cạnh màn, giọng có chút nào chập trùng : "Từ cửa sổ vào."

      Khương Văn : ". . ."

      Nàng vô cùng đau đớn : "Tỷ tỷ ngươi là thục nữ, thục nữ là thể trèo cửa sổ!"

      Chung đụng với mỹ nhân tỷ tỷ càng lâu, hình tượng của tỷ tỷ càng sụp đổ, chẳng có nơi nào có nửa điểm dáng vẻ tiên nữ dính khói lửa trần gian.

      Khương Trầm Vũ: "Ngươi nhảm nhiều quá, ta ."

      Khương Văn : "Vì lẽ đó tỷ tỷ ngươi leo cửa sổ vào đây đến cùng là muốn làm gì?"

      Khương Trầm Vũ: "Ta cho là có người mổ heo nên đến xem."

      Khương Văn sững sờ, rất nhanh kịp nhận ra, đây là chửi mình, tức giận muộn màng : "Ngươi nhanh ra ngoài, ta muốn nhìn thấy ngươi!"

      Khương Trầm Vũ lời, quay người, theo đường cũ nhảy từ cửa sổ ra ngoài, còn tri kỷ đóng cửa sổ lại.

      Khương Văn : ". . ."
      Phuongphuong57500 thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :