1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Chương 98]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      608
      Được thích:
      7,169
      ☆, Chương 98:

      biết là ai thấp giọng hô lên, cắt ngang hết thảy. Lục thiếu gia quay đầu nhìn lại, liền thấy Tố Lan tựa vào thành giường, có máu chảy xuôi thấm vào làn váy màu vàng nhạt.
      Chén thuốc kia chẳng phải thuốc độc, chỉ là thuốc phá thai, cũng là thuốc phá thai mạnh nhất.
      Uống loại thuốc phá thai này, kết cục chính là rong huyết mà chết, đây cũng là lý do Tố Lan lão phu nhân ác độc.
      Khi nàng ta mới vừa vào Thẩm gia, từng nhìn thấy người bị ép uống loại thuốc này, là vợ của Quản vụng trộm với người ta, cẩn thận hoài thai. Quản kia vì trừng trị vợ gã, cũng vì muốn ép gian phu kia ra mặt, liền đổ chén thuốc này cho thị.
      Cuối cùng thị chết, gian phu vẫn thấy bóng dáng.
      Sau đó bọn hạ nhân nghị luận ào ào, nhưng bởi vì Quản kia coi như có chút thể diện ở Thẩm gia, hơn nữa phụ nhân kia quả vụng trộm, căn bản ai dám rêu rao.
      Lúc đó chịu trách nhiệm nấu thuốc chính là nha đầu nhóm lửa Tố Lan mới vừa vào phủ, cả đời nàng ta đều nhớ được cái mùi đó, cho nên khi chén thuốc kia được bưng đến, nàng ta liền biết đó là gì.
      Thế gia nhà giàu đều như thế, nhìn có vẻ giàu sang vinh quang, kì thực bên trong cực kì mục nát. Muốn người ta chết mà còn phải giữ lại thể diện cho mình, cho dù ai hỏi, kẻ sinh non rong huyết liền đủ để bịt miệng mọi người.
      Dù sao chuyện này cũng chẳng sạch gì.
      Tố Lan vẫn mỉm cười, sắc mặt lại càng ngày càng tái nhợt, trắng như giấy: "Thiếu gia, ta xin ngài chuyện có được ?"
      Chân Lục thiếu gia run lên, từng bước tới, ngồi xổm trước mặt Tố Lan.
      "Ngươi ."
      Tố Lan tựa vào cột giường, uể oải : "Ta có muội muội, chỉ có mình muội ấy, còn có tiểu muội phu, ngươi giúp ta quan tâm đến bọn họ được ? Đây là chuyện đầu tiên Tố Lan cầu xin ngài, ngài ngàn vạn phải đồng ý, bằng ta làm quỷ cũng mỗi ngày đến trước giường ngài thổi lỗ tai ngài..."
      Câu 'Thổi lỗ tai ngài' này là có lý do, trước mặt người ngoài Tố Lan luôn an phận như chim cút, nhưng trước mặt Lục thiếu gia lại chẳng chút che giấu vẻ hung hăng của mình, Lục thiếu gia cũng thích nhất vẻ tươi sáng này của nàng ta. Đây là lần hai người náo loạn gây ra chuyện cười, Lục thiếu gia vốn nên răn dạy Tố Lan gan lớn, nhưng gã lại làm thế.
      Có ánh nước loé qua trong mắt Lục thiếu gia, gã cứng giọng đáp: "Ta hứa với ngươi..."
      "Muội cần y quan tâm, muội chỉ muốn tỷ sống tốt! Tỷ nhảm gì vậy, nhanh đứng dậy!" Theo thanh này, Chiêu Nhi giống trận gió cuốn ào vào.
      Nàng tiến vào ôm lấy Tố Lan rồi khóc nấc lên, Tiết Đình Nhương cùng Thẩm Phục theo phía sau.
      Tiết Đình Nhương sắc mặt khó coi, Thẩm Phục cũng tốt chút nào.
      Thất bại trong gang tấc, đây là cảm giác duy nhất của Thẩm Phục.
      Sao lại nhanh tay như vậy! Thẩm Phục biết lão phu nhân cũng vì hạ quyết tâm, biết việc này thể kéo dài, mới có thể xuống tay vào hôm nay.
      "Tỷ xem, muội gì tỷ đều muốn nghe, chỗ rách nát này có gì tốt, lại khiến tỷ mê muội như thế. Giờ muội có tiền rồi, về sau cũng kiếm được rất nhiều tiền, về sau khẳng định càng giàu sang hơn Thẩm gia..." Chiêu Nhi vừa khóc vừa .
      "Lợi hại quá ha? Thấy lúc này ta mất hết sức, muội liền dám trách tỷ... Nha đầu thối lừa đảo, lớn gan rồi ..."
      "Tỷ, tỷ đừng nữa, muội đưa tỷ tìm đại phu, nhất định sao." Tay Chiêu Nhi run rẩy, muốn ôm Tố Lan dậy.
      Tố Lan cười mơ hồ: "Đừng cố sức uổng công, thuốc này cứu được."
      "Tỷ được lời hay à. Để muội, muội sớm muốn chuộc thân cho tỷ, nhưng tỷ cứ vẫn luôn từ chối, chỗ rách nát này có gì tốt, là nơi lòng dạ rắn rết ăn thịt uống máu người ta..."
      Chiêu Nhi ôm vài lần, đều thể ôm Tố Lan đứng dậy, Tiết Đình Nhương bước tới đón lấy người trong tay nàng.
      Hai người cứ kiêng nể gì như vậy, định mang người , nhưng ai dám lên tiếng cản trở. là trường hợp này khiến người ta hốt hoảng, váy Tố Lan đều là máu, khiến người ta nhịn được mà nghĩ rốt cuộc nàng ta còn bao nhiêu máu để chảy đây.
      Nhất là xuôi theo dòng máu này là huyết mạch của Thẩm gia, Lục thiếu gia còn đứng bên cạnh, ai dám .
      Mãi đến khi bước qua cạnh cửa, Chiêu Nhi mới hít sâu hơi, xoay người lại, móc trong tay áo ra hai thỏi bạc ném xuống đất: "Lúc trước nhà các ngươi dùng mười lượng mua tỷ ta, tại ta trả gấp đôi."
      mặt nàng đầy lạnh lẽo: "Trả khế bán thân của tỷ lại cho ta, ta thể để tỷ ấy chết, lưng còn treo cái danh nô tỳ Thẩm gia các ngươi."
      "Các ngươi rốt cuộc đến từ đâu, to gan..." Cuối cùng có người tìm được giọng của mình.
      "Đưa khế bán thân cho nàng ta!" Là giọng của Thẩm Phục.
      Tam công tử lên tiếng, đương nhiên ai dám chất vấn. Đừng thấy lão phu nhân làm chủ hậu trạch, tổ trạch Thẩm gia này bây giờ vẫn do Tam công tử làm chủ.
      Rất nhanh có người đưa khế bán thân đến, Chiêu Nhi cầm lấy xem qua, nhét vào trong tay áo rồi đẩy Tiết Đình Nhương chạy nhanh .
      Tiết Đình Nhương chợt dừng bước, quay đầu nhìn Thẩm Phục: " xin lỗi, Tam công tử, giao dịch này làm được rồi."
      mặt là nụ cười, trong mắt lại chẳng chút ý cười, đồng tử đen thẫm phủ đầy ánh sáng, óng ánh trong suốt, chắn tất cả bên ngoài, ra tia sáng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
      Thẩm Phục thấy lạnh lẽo đến khó hiểu, áy náy : "Việc này là ngoài ý muốn."
      Tiết Đình Nhương gật đầu, gì thêm, liền theo Chiêu Nhi rời .
      Mãi cho đến khi ba người rời khỏi viện, Lục thiếu gia mới hồi phục tinh thần, y tiến lên bước lớn muốn đuổi theo.
      "Ngăn nó lại!" Là giọng của lão phu nhân.
      "Nàng ta cứ để , riêng con được."
      Lục thiếu gia nghiêng đầu nhìn lão phu nhân, cất giọng thều thào: "Tổ mẫu, con chỉ muốn đưa..."
      "Lão lục!" Thẩm Phục hô lên.
      "Ta chỉ nhìn theo cũng được? Người chết, chết rồi!"
      Lão phu nhân khép mắt, chống gậy về phía trước, bước tập tễnh. Khi đến bên khung cửa, bà mới : "Việc vậy rồi đừng để chuyện trước đó thất bại trong gang tấc."
      Lục thiếu gia bật cười, đầu tiên là cười khẽ, dần dần liền biến thành cười to điên loạn: "Đều cút hết cho ta! Cút !"
      "Lão lục!"
      "Cút hết ! Nếu các người còn muốn hôn này thành." Lục thiếu gia cười lạnh .
      " ngày nào đó đệ hiểu được." Thẩm Phục thở dài, tiến lên đỡ lão phu nhân rời , bọn hạ nhân cũng như dòng chảy tuôn ra ngoài.
      Khi xa, có thanh mơ hồ truyền đến: "Ta vĩnh viễn hiểu, hiểu được..."
      Lão phu nhân nhịn được run lên. Thẩm Phục an ủi: "Tổ mẫu, ngài đừng lo lắng, lão lục xảy ra chuyện gì đâu."
      Lão phu nhân gì, chỉ dừng bước, bà mở to đôi mắt già nua nhìn xa xăm về phía chân trời, nhìn trạch viện kéo dài hút mắt.
      Nơi này là Thẩm trạch, cũng là gốc rễ của Thẩm gia.
      "Chung quy ngày lão lục hiểu được, chúng ta đều chỉ sống vì bản thân mình..."
      *
      Vừa rời Thẩm phủ, chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ.
      Là Thẩm Bình.
      "Nhanh lên xe."
      Hai người thèm suy nghĩ, vội lên xe. Tố Lan hôn mê, giống con thú bông rách nát, còn sức sống.
      "Ta đưa bọn ngươi rời khỏi nơi này trước ."
      biết bao xa, cũng biết được bao lâu, xe chạy vào toà nhà, ngừng lại.
      "Thẩm đại ca, bọn ta muốn tìm đại phu, sao ngươi lại đưa bọn ta đến nơi này."
      "Ở đây có đại phu, lát nữa ta tỉ mỉ."
      Ba người đặt Tố Lan lên giường trong gian phòng, Thẩm Bình rất nhanh liền dẫn đại phu đến.
      Đại phu bắt mạch, kê đơn, từ đầu tới cuối đều lặng yên . Trong đầu Chiêu Nhi trống rỗng, Tiết Đình Nhương nghi hoặc nhìn Thẩm Bình bận rộn.
      Mãi cho đến khi đại phu rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại ba người.
      "Có thể rốt cuộc là chuyện gì ?" Tiết Đình Nhương lên tiếng đánh tan yên tĩnh.
      Vẫn luôn nhìn người giường từ khi đại phu rời , Thẩm Bình quay đầu, nhìn thiếu niên còn rất trẻ tuổi trước mắt. Trong mắt thiếu niên là vẻ thông suốt, tựa như hiểu hết thảy.
      "Ta đổi thuốc." Thẩm Bình xoa xoa mặt .
      Đây là bước cuối mà ta chuẩn bị, vạn bất đắc dĩ dùng đến. Nhóm Tiết Đình Nhương rồi, Thẩm Bình bên này liền nhận được tin, lão phu nhân muốn xử lí Tố Lan.
      ta liền cho người động tay vào thuốc.
      Sợ thể gạt được mọi người, cũng quá vội vàng, cho nên thể đổi thuốc, mà là đổ bỏ hơn nửa chén, chỉ để lại cực ít trộn thêm chút nước.
      Cha Thẩm Bình là tổng quản Thẩm phủ, ta lại là gã sai vặt làm việc nhiều năm bên người Tam công tử, chuyện này với ta mà có lẽ rất khó, nhưng chẳng phải làm được.
      ta vốn định khi xử lý việc tang của Tố Lan, liền trộm long tráo phượng đưa người , ngờ lại nhảy ra hai kẻ thọc gậy bánh xe, mặc dù xảy ra chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn cùng tính toán của ta mưu mà hợp.
      "Bây giờ liền dựa vào vận khí của Tố Lan, đại phu lượng thuốc nhiều, có thể làm tổn thương thân thể, nhưng gây mất mạng. Còn cuối cùng thế nào, phải xem hai ngày kế tiếp."
      Tin tức này với Chiêu Nhi mà , đúng là tin cực tốt. Nàng vừa muốn khóc vừa muốn cười, nhất thời biết nên làm thế nào.
      Tiết Đình Nhương an ủi: "Được rồi, nàng đừng nghĩ nhiều, Nhị tỷ cũng là cát nhân ắt có thiên tướng."
      "Thẩm đại ca, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi!"
      "Đừng cảm tạ ta, ta chẳng qua chỉ..."
      Lời còn lại Thẩm Bình chưa , mà biến thành tiếng thở dài.
      Mấy ngày kế tiếp, Chiêu Nhi cùng Tiết Đình Nhương vẫn luôn trông giữ trong nhà.
      Tòa nhà này do Thẩm Bình thuê tạm, vì chuẩn bị ngày này. Kỳ thực bản nhân ta cũng có chỗ ở, nhưng thích hợp đưa Tố Lan tới đó, dù sao vẫn phải che tai mắt người ngoài.
      Tố Lan uống thuốc xong, máu liền ngừng, người tỉnh lại, cũng khoẻ hơn nhiều. Chỉ có điều, đứa bé kia mất.
      Đại phu xem mạch xong, cảm thán Tố Lan có phúc lớn, uống phải loại thuốc độc nạo thai đó, tuy chỉ ít, nhưng có thể giữ lại đứa bé quả là cực hiếm.
      Đại phu nội tình, Thẩm Bình dối ông hai người là vợ chồng, lên lời thốt ra lúc này khiến người ta khó có thể yên lòng.
      Đứa bé mất? Vậy phải làm sao?
      Tố Lan cắn răng bảo đại phu kê cho nàng ta chén thuốc phá thai, đại phu bị dọa , lúc này mới hiểu đâu phải uống nhầm thuốc, ràng là nàng ta muốn sinh đứa bé, mới như thế.
      Bất quá chuyện nhà người ta ông dám xía vào, chỉ có thể ăn ngay báo cho Tố Lan, nàng vừa uống thuốc phá thai, thân thể còn chưa khôi phục, dù muốn sinh đứa bé, cũng thể lại dùng thuốc phá , bằng dẫn đến kết cục xác hai mạng.
      Đại phu rồi, cả phòng ai thốt nên lời.
      biết nên gì, bây giờ người cứu về, đứa bé vẫn còn, thể phá bỏ, chẳng lẽ phải sinh ra rồi trả về cho Thẩm gia?
      Nhưng như thế chuyện Tố Lan chết giấu được, vất vả mới nhảy khỏi hố lửa, chẳng lẽ lại chui ngược trở vào?
      "Tỷ, nếu liền sinh , phải bọn muội nuôi nổi."
      "Sinh ra có cha." Tố Lan mặt biểu cảm .
      Thấy bộ dạng này của Nhị tỷ, trong lòng Chiêu Nhi khó chịu: " cha còn mẹ, có dì có dượng, thiệt chút nào."
      "Mọi người ra ngoài , để ta yên tĩnh lát."
      Chiêu Nhi có chút do dự, Tiết Đình Nhương tiến đến kéo tay nàng, kéo nàng ra ngoài.
      Trong phòng chỉ còn Thẩm Bình, ta vốn cũng định rời , lại vô cùng do dự. Khi đến cạnh cửa, ta đột nhiên đóng cửa lại, quay trở về.
      "Ta làm cha nó, chỉ cần nàng đồng ý gả cho ta." Giọng ta có chút run rẩy, nhìn nữ tử áo trắng ngồi giường: "Tố Lan, nàng đồng ý gả cho ta chứ? Lời này ta từng với nàng, nhưng nàng muốn, bây giờ ta lại lần nữa, ta hi vọng nàng có thể đồng ý. Ta đối xử tốt với con, cũng đối tốt với nàng."
      Tố Lan ngẩng đầu, động đậy, biết qua bao lâu, đột nhiên có tiếng cười khẽ vang lên.
      Tố Lan cười, trong tiếng cười của nàng ta có cảm xúc, chỉ cười thôi.
      Cười xong liền : "Thẩm Bình, ta muốn. Trước kia muốn, tại càng muốn."
      "Vì sao?"
      "Vì sao ư?" Nàng ta giương mắt nhìn khuôn mặt đau khổ của nam tử, ánh mắt nàng ta run run, lại khôi phục vẻ trong trẻo. Nhưng giờ đây, vẻ trong trẻo này tràn ngập vô tình. " vì sao cả, chỉ là muốn gả cho ngươi."
      Thẩm Bình giống như chịu đấm, người lảo đảo, vất vả mới đứng vững, khốn khổ : "Là vì Lục thiếu gia?"
      Tố Lan nhắm chặt mắt, cất giọng hờ hững: "Nếu ngươi cảm thấy là vì y, là vì y vậy."
      Trong gian yên tĩnh đến nghẹt thở, nửa ngày sau mới có giọng khàn khàn vang lên: "Ta, ta biết rồi". Sau đó là bước chân tập tễnh rời , cho đến khi cửa phòng nhàng đóng lại.
      Đến lúc này, mới có lệ từ hốc mắt Tố Lan chảy ra.
      *
      Tố Lan theo Chiêu Nhi cùng Tiết Đình Nhương về Dư Khánh thôn, ở lại triền núi .
      Nhà ở đỉnh núi có chút đơn sơ, Chiêu Nhi quyết định xây thêm hai gian, muốn Nhị tỷ có nơi sống yên ổn.
      Khi Thẩm Bình đến tiễn, từ ngày ấy Thẩm Bình chưa từng tìm đến, trong nhà chỉ có bà tử lớn tuổi, chịu trách nhiệm nấu cơm thu dọn. Với tình huống này, Chiêu Nhi vốn có chút cảm kích, cũng nên lời.
      Ngày cứ dần qua, tình hình Tố Lan cũng tốt hơn, bây giờ có thể tự ra khỏi phòng phơi nắng, hơn nữa Chiêu Nhi sợ phí sức mà tìm mọi cách tẩm bổ, mặt nàng ta dần dần cũng có chút hồng hào.
      Với bên ngoài, Chiêu Nhi dối là chồng Nhị tỷ chết, chỉ đề lại nàng ta và đứa bé mồ côi từ trong bụng mẹ. Cao thẩm, Chu thị, Tôn thị cùng với những phụ nhân đến xưởng làm việc, đều tương đối quan tâm đến Tố Lan. Có đôi khi Tố Lan có việc cần mà Chiêu Nhi lại rảnh đến hỗ trợ, các nàng đều gắng giúp tay.
      Đỉnh núi bừng bừng sức sống, luôn đầy tiếng tiếng cười.
      Trong hoàn cảnh này, Tố Lan cũng khôi phục vẻ tươi sáng ngày xưa, đôi khi mấy thằng nhóc Cường tử nghịch ngợm đến chọc ghẹo, nàng ta cũng có thể ưỡng bụng chống hông mắng hai câu.
      Đáng nhắc tới là, Tố Lan lại đổi về cái tên trước kia, đổi thành Vương Chiêu Đệ.
      Vương Chiêu Nhi, Vương Chiêu Đệ, vừa nghe liền biết là tỷ muội.
      Chiêu Nhi từng hỏi Chiêu Đệ, nên biết Nhị tỷ luôn luôn chán ghét tên của mình, còn luôn ghét bỏ nàng vì sao đổi tên, sao bây giờ lại đổi về?
      Vương Chiêu Đệ câu có chút cao thâm, người luôn phải hiểu bản thân mình.
      Buổi tối về nhà, Chiêu Nhi nhớ tới lời này bèn hỏi Tiết Đình Nhương.
      Bây giờ thời tiết ấm áp hơn, nhưng hai người vẫn ngủ cùng chăn.
      Đây là kiên trì của Tiết Đình Nhương, Chiêu Nhi cũng gì. Chiêu Nhi vốn phải người ưa rối rắm, gả cũng gả rồi, rối rắm thêm khác gì già mồm cãi láo, vợ mà ngủ cùng chăn với chồng còn là vợ chồng sao.
      đôi, chính là như vậy, mỗi khi nghĩ đến, Chiêu Nhi vẫn khó nén vài phần ngượng ngùng.
      Nhưng hai người càng thêm gần gũi, nhất là sau khi xảy ra việc Chiêu Đệ, Chiêu Nhi liền bắt đầu ý thức được, nam nhân trước mắt này tuy còn trẻ, nhưng có thể gánh mưa gió. Nếu nhờ , gần đây Chiêu Nhi vừa bận buôn bán, vừa lo lắng cho Chiêu Đệ và đứa bé trong bụng nàng ta, biết mệt nhọc đến mức nào.
      Nghe Chiêu Nhi hỏi, Tiết Đình Nhương thầm than tiếng: "Đây coi như là ý muốn trở về nguyên trạng."
      Chiêu Nhi hiểu: "Trở về nguyên trạng? Việc này liên quan gì đến trở về nguyên trạng?"
      Tiết Đình Nhương giải thích cho nàng, đại khái là trong lòng Vương Chiêu Đệ luôn chán ghét chính mình, càng chán ghét cái tên đó của mình, cho nên sau khi có năng lực, nàng ta liền tự sửa tên.
      Tố Lan, thanh nhã ung dung, sao cái tên Vương Chiêu Đệ quê mùa có thể sánh bằng.
      Cho nên thay vì Vương Chiêu Đệ đổi tên, bằng là nàng ta từ bỏ bản thân trong quá khứ, dùng tư cách 'Tố Lan' mà tới. Đáng tiếc trải qua đủ việc, quay đầu mới phát nàng ta vẫn là Vương Chiêu Đệ, dù mang tên mới Tố Lan, kỳ thực trong xương vẫn là Vương Chiêu Đệ.
      ra đời người cần gì phải so đo, đổi tên cũng thể thay đổi được gì, quan trọng nhất vẫn là con người. Như trong giấc mộng kia, Tiết Đình Nhương luôn chán ghét cái tên này của , mà lúc này vẫn là Tiết Đình Nhương như trước kia, chứ chọn tên khác.
      "Chẳng qua chỉ là cái tên, còn phải nhiều lời rối rắm như thế?" Cho nên Chiêu Nhi vẫn luôn là người rất phức tạp, nàng tâm tư đơn thuần, có đôi khi lại rất khôn khéo. Mà nàng khôn khéo, ở phương diện nào đó nàng lại có chút chân chất.
      Có lẽ đây là cái gọi là đại trí giả ngu.
      "Chỉ là đáng tiếc cho Thẩm đại ca, ngươi xem vì sao tỷ ta lại đồng ý?"
      Chuyện này nếu tiếp tục ra, đêm nay chẳng làm được việc gì, trước đây Tiết Đình Nhương bị Chiêu Nhi hố nhiều lần rồi.
      Giải tỏa nghi vấn cho vợ, giải tỏa xong bản thân lại há miệng mắc quai.
      "Ta cảm thấy tại chúng ta nên thảo luận việc này, mà phải làm chút chuyện nên làm."
      "Chuyện gì chứ?"
      Tiết Đình Nhương bỗng chốc kéo chăn lên, che kín hai người.
      bao lâu sau, chăn mềm bắt đầu chuyển động, còn kèm theo tiếng Chiêu Nhi lẩm bẩm nơi này được sờ, nơi kia thể bóp.
      Rầm rì qua lại, lời dần biến mất, đêm còn rất dài.

      Editor: tuần này mình có việc, chắc tuần sau kịp lên chương mới, mọi người thông cảm nhé

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :